Xin đừng khắt khe với họ
Xin đừng quên họ!
BTO- Chuyến đi
cứu trợ đồng bào miền Trung bị lũ lụt với thời gian 4 ngày, 3 đêm tại tỉnh Quảng
Trị mới đây khiến tôi cùng đoàn cứu trợ không thể nào quên được. Nhất là nhìn
cảnh những ngôi nhà chìm sâu trong nước lũ dữ, hình ảnh những cụ già, trẻ em
phải leo lên tận nóc nhà tránh lũ. Và đặc biệt, tôi không thể quên được những
ánh mắt sáng ngời của trẻ em vùng lũ khi thấy đoàn cứu trợ đến thăm, trao quà…
Chuyến hành
trình cứu trợ hoàn thành, tôi trở về với cảm giác mãn nguyện vì các món quà mà
bạn bè đóng góp đã được mình làm cầu nối chuyển đến vùng lũ, trao tận tay người
dân cần. Tuy nhiên, khi về đến nhà mới chợt nhận ra, bí thư thôn, chủ tịch xã,
già làng, trưởng bản... nhà họ cũng bị ngập sâu, bị thiệt hại, sao mình lại
không tặng họ một phần quà? Trách nhiệm của họ phải dẫn đoàn đi ư?
Đúng là trách
nhiệm, nhưng phía sau lưng họ còn vợ, con, gia đình. Hết lụt, nhà nhà, người
người dọn dẹp cào bùn, chặt cây gãy, hốt rác để ổn định nơi ăn chốn ở thì những
chủ tịch xã, bí thư thôn, già làng trưởng bản vẫn với công việc dẫn đoàn cứu trợ
lo cho dân trước đã.
Hết đoàn này
đến đoàn kia, ngày này qua ngày nọ gần cả tháng nay, họ không kịp ăn bữa cơm với
gia đình. Thương lắm!. Những cái bánh chưng, những gói bánh họ muốn xin về cho
con lắm nhưng chắc chắn không bao giờ xin vì ngại, vì mang tiếng "cán bộ" mà đi
"ăn chặn" hàng cứu trợ của dân.
Đó là điều
mình cảm thấy hết sức ray rứt. Xin đừng quên họ, mà hãy chia sẻ với những khó
khăn chung của người dân trong vùng lũ. Trong hoạn nạn, bất cứ ai cũng hết sức
khó khăn!
Ngọc Tỵ