Theo dõi trên

Sóng ký ức

20/07/2018, 08:52 - Lượt đọc: 96

BT- Thi sĩ Ronsard cho rằng thời gian tạo dựng chúng ta và cũng gặm mòn chúng ta. Ở một góc nghĩ khác, thời gian với đời sống con người vừa là kẻ sáng tạo lại vừa là kẻ bảo thủ, bằng chứng là những ký ức có được trong đời người ngày càng đậm nét hơn, càng về già thì những dòng sóng ký ức cứ cuồn cuộn chảy về, cuộn cuộn thi nhau hiện ra, thi nhau sống lại, trẻ lại, dù cho dáng vóc bên ngoài càng lúc càng mang đậm chứng tích đổi thay.

Không phải tại cơn mưa chiều nay mà bởi cơn mưa từ quá khứ mưa ra, cũng không hẳn là cơn mưa hữu hình, là mưa lạnh trong phận người, trong tâm tưởng, mưa hằn như vết thương nên sóng ký ức càng dâng cao.

Những đổi thay có thể mang lại nhiều tâm tư khác nhau nhưng dù thu, dù đông, dù hạ, dù xuân, mỗi khi tĩnh lặng thì sóng bên trong lại nổi lên, nổi lên như một thế cân bằng để con người luôn sống, sống chớ không phải chỉ tồn tại.

Nhiều lần tôi cứ tự nhủ lòng viết lần này nữa rồi thôi, rồi quên, rồi buông, rồi không bao giờ nhớ tới nữa nhưng vốn như sự kiến tạo lạ lùng của thời gian, sóng ký ức, những con sóng buồn thương ấy lại cứ tự nhiên tràn về, những cơn mưa bong bóng phập phồng lại tí tách tràn lan mặt hồ, mặt sân, lại mồn một tròn đầy, vỡ bụi, lặng lờ, nó chiếm lấy tâm hồn mình, nó làm cho tâm hồn mình chùng xuống, trĩu xuống một bên ngực trái, trĩu xuống một góc đêm đen. Buồn chẳng ích gì nhưng sao cứ buồn. Một đoạn người qua rồi, xa xưa rồi, nhớ cũng chẳng ích gì, sao cứ nhớ. Ôi cái ngày thơ bé co ro một mình trong góc chòi rẫy của bé thơ tôi tưởng qua rồi bỗng dưng lại làm cho một ông già tôi đau thắt ngực. Bỗng dưng lại sóng. Bỗng dưng lại mưa. Bỗng dưng lại thương mình đến điếng tê. Bỗng dưng lại dợn lạnh. Bỗng dưng lại cay xè. Bỗng dưng lại…

Một cơn gió bụi có thể làm thay đổi nhiều thứ và một hạt bụi thôi, bụi theo nghĩa nào đó, cũng có thể làm cho những cơn sóng ngân ngấn dâng đầy trong đáy mắt. Tôi ngày ấy lạc lõng, bơ vơ, không còn gì để nương tựa, tôi còn quá bé để hiểu như thế nào là niềm tin và tình yêu cuộc sống, chỉ tràn ngập trong tôi lúc ấy nỗi sợ hãi, sợ những mưa gió rít cuồng bên ngoài vách lá, sợ ngay cả cái trí tưởng tượng khốn khổ của mình trong cơn mưa chiều nhập nhoạng tối. Tôi sợ mình thiếp đi sẽ không bao giờ còn dậy được nữa. Tôi sợ bị bỏ rơi dù thật ra mình đang trong tình cảnh bị bỏ rơi.

Nhắm mắt lại ký ức càng rộng mở.

Mở mắt ra ký ức chiếm luôn cả đời sống hiện tại, phần vì tôi không muốn nhớ thì lại càng nhớ rất rõ, phần nữa, vì trong tôi cũng có một thứ ma lực muốn nhớ, ký ức giúp tôi sống mạnh mẽ hơn với loại ý thức hơi “phân lập” là nỗ lực không ngừng, nỗ lực điên cuồng để không phải quay lại góc tối ngày xưa, nó nghịch lý như đôi gót chân nứt nẻ của tôi, chạm đất mới có cảm giác của bàn chân nhưng khi nhấc chân khỏi mặt đất hoặc đang bay lên thì mới thật sự cảm giác đó là bàn chân của con người mình.

Sóng đáy mắt tưởng êm lặng, tưởng nhẹ nhàng từ từ dâng lên trào ra nhưng xốn xang dữ lắm, nó chứa cả những rung giật tủi thân của đôi vai bé nhỏ, nó chứa cả vị cay nồng và vị đắng nghét của nỗi cô đơn. Vậy nên sau này tôi uống cà phê không đường mà vẫn không thấy đắng vì suốt đời đắng đã nhiều rồi. Thói quen nào cũng dễ chịu mà!

Tuổi thơ đớn đau. Tuổi thơ bầm dập. Tuổi thơ bị thương là thứ tuổi thơ khó mất đi đâu được, nó chỉ tím bầm theo thời gian. Cách nói con tim chai sạn thật ra đó chỉ là nói, con tim người không chai sạn được nó chỉ được che đậy bởi một lớp chai sạn mà thôi. Bởi thế mà phúc cho ai đó có được một tuổi thơ thiệt đẹp, thiệt hồng! Phúc cho ai đó khi về già chỉ ngập tràn những ký ức thiên thanh, không cần che giấu, đậy đụp gì cả!

Ngày má tôi đi bước nữa chính là ngày tôi bị ném vào bão. Sóng đã từ bão mà sinh ra.

Tôi không định viết đoản văn này, tôi chỉ muốn đem lại sự nhẹ nhàng cho người đọc mình nhưng rồi sóng quặn, sóng dâng, loại sóng ký ức ấy trào lên chiếm lấy tất cả khi ngoài kia ông Trời chợt trút cơn mưa. Những cơn mưa Bàu Sáu. Những cơn mưa đã qua. Tất cả đang cùng lúc ào về, ập xuống và dâng lên ngập ngụa. Những phập phồng bong bóng nước. Những tê dại vì quá sợ hãi, quá tủi giận trong một góc chòi cô quạnh. Những rét mướt xuyên từ xương xuyên ra… Tôi còn viết được gì ngoài những con sóng ký ức ấy, những cơn sóng như đã vận vào một đời buồn bã của mình. Bởi vậy mà trên đường đời, thấy đứa trẻ nào có đôi mắt buồn sâu, buồn thẳm là tôi lại sợ, sợ thêm một á nhân ngập chìm sóng ký ức.

Và có lẽ thi sĩ Ronsard đã quên mất một điều nằm trong góc khuất nhân sinh: Những sinh vật sớm bị ném vào dông bão cuộc đời thường trở nên nhạy cảm hơn và cũng khó bị thời gian gặm mòn hơn bởi đã nhận ra từ thiếu thời về sự cô độc không điều kiện của thân phận con người.

Nguyễn Hiệp



(0) Bình luận
Bài liên quan
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Sóng ký ức