Giao mùa
Giao mùa
BT- Đầu đông, sương giăng nối
trời và đất lại gần nhau. Gió chướng bắt đầu thổi mỗi chiều rào
rạo đám lá chuối. Ngày co mình ngắn lại cho đêm buông màn sớm hơn.
Giao mùa rồi đấy!
Nàng đông nhẹ nhàng vương gót
hài trên những chùm me đĩa lúc lỉu, rồi lại thơ thẩn dạo chơi cùng
mây trắng, xếp chúng thành muôn hình hài khác nhau làm bao kẻ hạ thế
phải ngắm nhìn tư lự. Chơi chán nàng lại về hạ giới, tô thắm thêm
màu vàng những chùm hoa hoàng yến làm không gian rạo rực cùng hoa.

Cứ thế ngày trôi nhanh theo màu
hoa vàng rực. Đêm đến rất nhanh, đến nỗi hoàng hôn chưa kịp buông thì
khắp không gian đã nhuộm màu đen đặc. Trời bắt đầu trở lạnh. Gió mang
hơi nước ẩm ướt lùa khắp mọi nơi khiến những cặp tình nhân xích gần
nhau hơn nữa.
Buổi sáng, trong sân nhà, giọt
sương còn đọng trên cánh hồng mỏng manh. Dường như sương đêm làm thắm
thêm sắc hồng nên hoa càng rực rỡ dưới nắng. Ta hứng sớm mai và hơi
lạnh mùa đông ấp trọn vào lòng. Lồng ngực giãn căng để hít vào mùi
hương mùa mới. Chút rạo rực ngày mới rân rân chạy khắp những sợi dây
thần kinh nhỏ bé. Cả cơ thể ta rung lên vì vui sướng. Hơi sương còn ướt
đẫm không khí nên bầu trời dường như cô đặc lại. Ta bơi trong khoảng
không đậm đặc, khởi động ngày mới bằng những cái vươn vai nối tiếp.
Nàng đông ngúng nguẩy tung tấm
váy nâu mềm ướt lướt qua không gian bay về trời cao theo cơn gió chướng,
để lại vầng dương dần ló dạng phía xa. Dưới gót hài nàng vừa qua,
những giọt sương soi mình dưới nắng phản chiếu bầu trời xanh và sắc
hoa thắm tươi.
Trong cái hơi se lạnh sớm mai,
chợt nhớ về mẹ. Những ngày trở trời thế này ắt hẳn mẹ khó ở lắm,
căn bệnh thấp khớp hay hành mỗi khi giao mùa đến. Mẹ sẽ lại mất ngủ
vì những cơn đau.
Hồi trước mỗi khi đông về,
sáng sớm mẹ hay đốt lá khô để sưởi ấm. Cả nhà ngồi quây quần bên
đống lửa, hơ tay và xuýt xoa thích thú. Những câu chuyện phiếm đầu
ngày, những nụ cười rộn vang làm cả gia đình xích gần nhau hơn. Mẹ
hay vùi vài củ khoai để chia cho lũ con. Khoai nướng dậy mùi cả tuổi
thơ con trẻ.
Bây giờ chắc mẹ chẳng đốt lá
nữa đâu bởi lũ chim non đã dang cánh bay tứ phía mất rồi, đâu còn ai
ríu rít bên mẹ mỗi sớm mai. Căn nhà xưa chắc vắng lặng lắm, chỉ còn
mẹ lẻ bóng ra vào.
Có chú chim nhỏ nơi trời xa nhớ
mẹ, tự nhủ mình chút nữa ghé cửa hàng mua mớ áo ấm gửi về cho mẹ
giữ ấm mùa đông…
Ngân Vy